Đạo luật bản quyền năm 1790

Đạo luật bản quyền năm 1790, luật được Quốc hội Hoa Kỳ ban hành vào năm 1790 nhằm thiết lập các quy tắc về bản quyền đối với các tác phẩm trí tuệ do công dân và cư dân hợp pháp của Hoa Kỳ tạo ra. Luật liên bang đầu tiên như vậy, nó chính thức có tên là “Một Đạo luật Khuyến khích Học tập, bằng cách bảo vệ các Bản sao Bản đồ, Biểu đồ và Sách, cho các Tác giả và Chủ sở hữu của các Bản sao đó, trong thời báo đã đề cập đến. Luật đảm bảo cho các tác giả (hoặc người thực hiện, quản trị viên hoặc người được chỉ định của họ) “quyền và tự do duy nhất trong việc in, tái bản, xuất bản và bán tự động” các tác phẩm của họ trong thời hạn có thể gia hạn một lần là 14 năm. Để đảm bảo bản quyền của một tác phẩm, ngoài những điều khác, một tác giả được yêu cầu cung cấp một bản sao cho thư ký của tòa án địa phương và gửi một bản sao khác trong vòng sáu tháng kể từ khi tác phẩm được xuất bản cho ngoại trưởng Hoa Kỳ.Những người bị kết tội vi phạm bản quyền của người khác sẽ bị phạt 50 xu cho mỗi trang in của tài liệu có bản quyền mà họ sở hữu. Bản quyền đầu tiên theo luật đã được cấp trong vòng hai tuần kể từ khi luật ban hành. Luật được sửa đổi lần đầu tiên vào năm 1831, khi thời hạn bản quyền ban đầu được kéo dài thành 28 năm. Vào năm 1870, việc quản lý đăng ký bản quyền đã được chuyển từ các tòa án quận sang Thư viện Quốc hội.

Bài báo này đã được sửa đổi và cập nhật gần đây nhất bởi Brian Duignan, Biên tập viên cấp cao.